Rơi nước mắt với hành trình chiến thắng Covid-19 của thai phụ 22 tuần có diễn biến nặng

Đọc bài báo về chị, một nữ dược sĩ 35 tuổi đang mang thai tuần thứ 22 bất ngờ nhận kết quả dương tính với virus SARS-CoV-2 và những diễn biến xấu liên tục sau đó cùng hành trình trở về từ cửa tử của chị ấy khiến mình không khỏi xót xa, xúc động.

Theo thông tin mình đọc được trên Tạp chí Doanh nghiệp & Tiếp thị, thai phụ kiên cường này chính là chị Lê Minh Huệ, 35 tuổi ở Hà Nội. Chị Huệ là ca nhiễm Covid-19 liên quan đến ổ dịch bệnh viện K cơ sở Tân Triều, sau khi đưa người nhà đến khám tại viện. 

Nhận được kết quả thông báo đã dương tính với virus SARS-CoV-2, chị Huệ chân tay bủn rủn, mắt đỏ hoe khi nhìn xuống cái bụng bầu 22 tuần tuổi của mình. Chị phải lập tức đến cách ly, điều trị tại bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương (cơ sở Đông Anh). 

Những ngày đầu tiên vào viện, chị Huệ vẫn rất khỏe mạnh nhưng mỗi ngày chị đều phải lấy máu để xét nghiệm. Dù vẫn thấy cơ thể mình khỏe mạnh nhưng oxy trong máu chị Huệ lại không ngừng giảm xuống, có thời điểm nó chạm mốc hơn 90%. Lúc này người mẹ trẻ bắt đầu thấy hoảng sợ, lo lắng. 

187-1623040436-thai-phu-2-1623035056325804970485-1623057719.jpg
Ảnh minh họa.

Những ngày tiếp theo, chị Huệ sốt cao gần 40 độ, tay chân bỏng rẫy nhưng trong người chị lại ớn lạnh từng cơn. "Thuốc cắt sốt chỉ hạ nhiệt được vài tiếng. Miệng chị đắng ngắt rồi dần dần mất hết vị giác. Y tá pha sữa bầu, động viên chị cố nuốt từng ngụm để cứu lấy đứa bé còn trong bụng. Nhưng cố lắm, mỗi ngày Huệ chỉ húp được 1 đến 2 lần sữa". Do oxy trong máu vẫn giảm nên chị Huệ phải dùng đến máy trợ thở đường mũi. 

Mặc dù tình trạng sức khỏe đang có nhiều diễn biến xấu đi nhưng người dược sĩ trẻ ấy vẫn luôn lạc quan và tin tưởng vào y học và đội ngũ các bác sĩ của bệnh viện. 

Thế nhưng, niềm tin và sự lạc quan ấy của chị đã hoàn toàn sụp đổ khi chị trở nặng. "Toàn thân chị mệt rũ, từng hơi thở đều phải rất gắng sức. Chưa bao giờ, Huệ thấy khí oxy lại quý giá đến thế. Dù bác sĩ dâng nó lên đến tận mũi miệng, chị vẫn tưởng như thứ vàng ngọc này đã bị ai đó rút cạn sạch. Phải dùng hết sức, Huệ mới bấm được điện thoại gọi bác sĩ lúc nửa đêm, thều thào báo: "Bác sĩ ơi, em không thở được bác sĩ ơi!".

Gần như ngay lập tức, Huệ được chuyển sang dùng máy trợ thở bằng phễu. Nhưng chị vẫn khó thở. Huệ hoảng loạn, quơ vội lấy điện thoại, nhắn cho chồng những ký tự viết tắt của dòng chữ: "Em không thở được nữa!".Nồng độ oxy đã tụt xuống 85%. Bác sĩ gấp gáp hướng dẫn Huệ hít vào thở ra. Nhưng chị không nghe rõ. Cơ thể chị nặng trĩu giống như bị xích vào tảng đá rồi ném chìm dần xuống nước".

Chị Huệ rơi vào trạng thái hôn mê rất sâu.

Trong cơn mê man, chị Huệ liên tục gặp những cơn ác mộng. Chị nghe thấy những tiếng gọi, chẳng biết là tiếng gọi của bác sĩ hay tiếng gọi của con mình nhưng những tiếng gọi ấy đã trở thành động lực duy nhất giúp chị gắng gượng, tiếp tục cuộc chiến, cuộc chiến với Covid-19.

"Lúc cai được máy thở, Huệ vẫn chưa tỉnh hẳn. Chị đưa tay sờ xuống bụng nhưng vì ảo giác của thuốc mê nên tưởng nó xẹp lép. Huệ bật khóc. Chị chỉ muốn gào lên: "Bác sĩ ơi sao con em không đạp nữa". Nhưng tiếng nói bị chặn lại ở họng. Sau hôn mê và đặt nội khí quản, chị tạm thời bị mất tiếng hoàn toàn".

"Huệ rất muốn ngồi dậy, nhưng cứ cố được vài giây lại choáng tới nỗi tưởng trời đất quay cuồng, phải nằm vật ra thở dốc. Các y tá, điều dưỡng chăm sóc tận giường, đi vệ sinh họ cũng phải phục vụ chị tại chỗ."

Đến ngày 27-28/5, khi đã tỉnh táo hoàn toàn, chị Huệ được y tá kể lại rằng chị đã quẫy đạp rất mạnh vì muốn được về nhà. Bác sĩ sợ chị sẽ rút ống thở gây nguy hiểm tính mạng nên buộc phải trói chặt hết tay chân chị vào thành giường.

Nhưng chị Huệ chẳng nhớ được gì nữa, chị chỉ nhớ rõ ràng mình đã từng sờ xuống bụng và thấy đứa con không còn nữa. Bây giờ tỉnh táo rồi, chị lại đưa tay sờ bụng một lần nữa. May quá, đứa con vẫn còn đạp.

"Rồi Huệ lại đưa tay chạm lên đầu. Mái tóc dày và dài hôm nào giờ này đã trọc lốc. Đôi mắt Huệ ngơ ngác. Đúng lúc ấy, bác sĩ bước vào với nụ cười bằng mắt: "Qua hết rồi, tốt rồi em!".

Nghe thế, Huệ bật khóc. Nước mắt chảy như từ trong vô thức, không thể nào kiểm soát. Chưa bao giờ, chị khóc chỉ vì một câu nói ngắn và giản dị đến thế.

"Có lẽ vì nó đánh động đúng cảm xúc của tôi, làm tôi choàng tỉnh hẳn sau cơn ác mộng dài. Đúng là mọi chuyện kinh khủng đã ‘qua hết rồi’. Bây giờ cả hai mẹ con từ cõi chết đi về đã là ‘tốt lắm rồi’…"".

Hiện tại, chị Huệ đã khỏe mạnh và xuất viện sau 3 lần xét nghiệm âm tính. Chị tâm sự rằng: "Chờ khi nào khỏe hẳn, tôi sẽ nấu bữa cơm thật ngon để bù đắp cho mọi người. Sau đó đi khám thai rồi nghĩ một cái tên thật hay và ý nghĩa để đặt cho đứa bé trong bụng". 

"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm… Vẫn nhớ ngày ở viện, y tá, bác sĩ nào cũng tận tình chăm sóc thật nhẹ nhàng chu đáo. Tôi đòi được khám sản thì bác sĩ khoa sản cũng xuống khám rất tận tình. Biết thai nhi khỏe mạnh, tôi mới thực yên tâm".

Vậy mà đến khi ra về thì chính tôi còn không kịp cảm ơn họ. Y tá bảo tôi cứ yên tâm về đi, thủ tục và viện phí tính sau. Vì nghĩ mình còn nguy cơ lây nhiễm cho người khác, tôi lên xe đi thẳng, chưa kịp có bó hoa hay lời cảm ơn nào cho bác sĩ – những người đại ân nhân trong đời".

Thật sự khi đọc những dòng chia sẻ này mình đã rất xúc động, nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào rồi. Cảm động trước ý chí kiên cường chiến thắng bệnh tật của chị Huệ, mình cũng cảm động với những hy sinh thầm lặng của các y bác sĩ, những nhân viên y tế đã cứu giúp những bệnh nhân Covid-19 như chị Huệ một cuộc đời mới.

Link nội dung: https://hanghoathuonghieu.vn/roi-nuoc-mat-voi-hanh-trinh-chien-thang-covid-19-cua-thai-phu-22-tuan-co-dien-bien-nang-a22858.html